Thứ Năm, tháng 9 28, 2006

Hoa tư tưởng

- Có nhiều người đi qua cuộc đời bạn nhưng chỉ có những người bạn chân thành mới để lại dấu ấn trong trái tim bạn.

- Để làm chủ bản thân, bạn hãy dùng cái đầu để điều khiển mình. Nhưng để làm chủ người khác, hãy biết dùng đến trái tim.

- Giận dữ luôn đi kèm với hiểm họa. Nếu một người nào đó phản bội bạn lần thứ nhất, đó có thể là do lỗi của anh ta. Nhưng nếu có một người khác nữa phản bội lại bạn thì đó rất có thể chính là lỗi của bạn và bạn cần thiết phải nhìn lại chính mình.

- Một cái đầu vĩ đại luôn nghĩ về những tư tưởng cao cả. Một cái đầu trung bình thì chỉ nhìn thấy bề ngoài của những sự kiện, còn một cái đầu cạn hẹp thì chỉ nhìn thấy lỗi lầm của người khác.

- Nếu bạn đánh mất tiền bạc, coi như bạn đã đánh mất một chút quý giá trong cuộc sống. Nếu bạn mất bạn bè, coi như bạn bị mất mát nhiều hơn một chút. Nhưng khi bạn đánh mất niềm tin thì có nghĩa là bạn đánh mất tất cả.

- Vẻ đẹp của tuổi trẻ là chuyện hiển nhiên của tự nhiên, nhưng vẻ đẹp của tuổi già là cả một công trình nghệ thuật. Bạn hãy học tập từ những kinh nghiệm sống khôn ngoan và quý giá của những người đi trước.

Hoathuytinh

Thứ Tư, tháng 9 27, 2006

Bầu trời - Cuộc sống

Mỗi chúng ta từ khi sinh ra tới lúc mất đi ắt hẳn đã không ít lần nhìn lên bầu trời. Vậy có khi nào bạn để ý dường như cuộc sống của chúng ta cũng giống như là bầu trời :

- Bầu trời buổi bình minh khi mặt trời mọc lên từ sau những đám mây - khởi đầu của một con người, sự bắt đầu của mọi thứ.

- Bầu trời buổi trưa, rực rỡ và chói chang làm cho người ta vừa thích thú vừa căm ghét - thành công và vinh quang của một đời người để bên cạnh nó là sự khâm phục, yêu mến lẫn sự đố kị, căm ghét.

- Bầu trời buổi hoàng hôn, mặt trời sắp lặn nhưng nó như còn muốn níu kéo, vội vàng chiếu sáng những tia nắng nhạt nhoà - cái gì bắt đầu cũng phải có kết thúc cũng giống như vầng hào quang của một người rồi cũng sẽ lu mờ dần, bắt đầu nào cũng cần kết thúc.

- Bầu trời đêm tĩnh lặng, không mặt trời, chỉ là màn đêm và những ngôi sao, vầng trăng toả ánh sáng dịu dàng - khoảng lặng của một đời người, những phút giây bình yên, những phút giây để ta lắng đọng, một chút suy tư về đời mình.

- Bầu trời những ngày mưa xám xịt - những nỗi buồn, những giọt nước mắt khổ đau, nỗi tuyệt vọng để rồi sau cơn mưa là cầu vồng bảy sắc - nước mắt qua đi, nụ cười và hạnh phúc đang đợi mỗi chúng ta, hi vọng lại tràn về để chúng ta thêm yêu cuộc sống.

- Bầu trời như gào thét những ngày bão giông - giông bão của mỗi con người, những khó khăn chồng chất khi ta bước đi trên con đường hoa hồng đầy hương sắc mà cũng lắm gai nhọn. Rồi giông bão cũng qua để lại một bầu trời trong xanh nhưng không bao giờ giống như cũ, chúng ta đã trưởng thành hơn.

Cho dù bầu trời - cuộc sống của bạn có ở gam màu nào chăng nữa thì bạn hãy thử nhìn kĩ xem, lúc nào cũng có ánh sáng soi đường cho bạn, dù cho đó là ánh sáng mặt trời rực rỡ hay là mặt trăng dịu dàng, hay là cầu vồng hạnh phúc. Không bao giờ ánh sáng mất đi trên bầu trời cũng như không bao giờ hi vọng và niềm tin vụt tắt ngay cả khi trong những ngày giông bão, khi mà cả thế giới như sụp đổ, hãy nhìn lại, bạn nhé...

Hoathuytinh

Chuyện nhà rùa

''Everybody blamed Somebody when Nobody did what
Anybody could have done in the first place."

Một hôm gia đình nhà Rùa quyết định sẽ đi picnic. Và với bản tính chậm chạp của mình, chúng đã mất bảy năm để chuẩn bị mọi thứ và lên đường. Mất thêm hai năm nữa để tìm ra một chỗ cắm trại. Rồi thêm sáu tháng để dọn dẹp và bày biện các thứ.
Nhưng rồi gia đình Rùa phát hiện ra rằng chúng đã quên mang theo muối. "Một chuyến picnic mà không có muối thì chẳng còn gì là thú vị", gia đình nhà rùa đồng ý với nhau như vậy.
Sau hơn một tháng tranh cãi, cuối cùng một con rùa trẻ nhất, nhanh nhẹn nhất được giao nhiệm vụ quay về nhà lấy muối.
Vừa nghe vậy, con rùa được chọn đã bật khóc the thé, run rẩy thân hình trong chiếc vỏ, giãy nảy từ chối.
Rốt cuộc, nó cũng đồng ý đi về nhà lấy muối với một điều kiện: gia đình rùa không được phép ăn bất cứ thứ gì trước khi nó quay trở lại.
Họ nhà rùa đành phải đồng ý và con rùa nọ bắt đầu lên đường.
Nhưng rồi đã ba năm trôi qua mà con rùa nọ vẫn chưa quay lại. Rồi năm nămchín năm, rồi mười bảy năm
Cuối cùng rùa bô lão không thể nhịn đói được nữa bèn cắn một miếng bánh sandwich cho đỡ đói.
Đúng lúc đó, con rùa vắng mặt mười bảy năm qua đột ngột thò đầu ra từ một lùm cây, hét lên the thé:
- Đó… đó… tôi biết mà! Tôi biết là mọi người sẽ không đợi mà sẽ ăn trước khi tôi quay lại mà. Thôi thôi, tôi không đi lấy muối nữa đâu…

o O o
Rất nhiều người trong chúng ta lãng phí thời gian để chờ đợi người khác thực hiện những điều mà chúng ta mong đợi.
Rồi chúng ta quá lo lắng về những gì người khác đang làm đến nỗi không tự làm gì cho chính bản thân mình!
Bạn có giống con rùa trong truyện này không?

Bản dịch từ blog của Magnate.

Thứ Ba, tháng 9 26, 2006

Hai hạt lúa

Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khoẻ và chắc mẩy.

Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng lúa gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm: "Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ." Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.
Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.
Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì - nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới...
Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai. Tôi hi vọng đó cũng sẽ là sự lựa chọn của bạn và tôi khi đứng trước cánh đồng cuộc đời bao la này...
Net.

Mỗi chúng ta là một bản chính

Đã bao giờ bạn nghĩ mình thật quá mờ nhạt trong con mắt mọi người xung quanh hay thậm chí ông trời thật quá bất công khi chẳng ban cho bạn một gương mặt xinh đẹp dù chỉ một tí.
Nếu thế hãy cùng tôi đọc câu chuyện dưới đây để cùng tôi phát hiện ra vẻ đẹp bí ẩn của bạn nhé
Nơi hoang mạc kia có một gia đình xương rồng nọ gồm xương rồng bố mẹ và một cô "xương rồng bé nhỏ " rất đáng yêu.
Một hôm đang tấm táp cho bộ gai của mình dưới con nắng rực rỡ bỗng cơn gió bay qua và dừng lại chỗ "xương rồng nhỏ".- Chào xương rồng! - Chào gió! Chị vừa đi đâu về thế?- Ta vừa thổi qua một thảo nguyên nơi phương Bắc xa xôi.
Nơi ấy có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ. Những bông hồng lộng lẫy vơí bộ cánh đỏ rực thơm dịu nhẹ,những đóa hoa cúc mảnh mai và ngây thơ như những cô bé mới lớn,cả những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi lá to như cái quạt. Thôi ta đi đây,còn rất nhiều thứ ta muốn ngắm nhìn!
Thế rồi làn gió bay đi để lại sau lưng xương rồng nhỏ đang trầm ngâm suy nghĩ:- Ôi ta ước gì mình cũng trở nên xinh đẹp như những bông hoa kia. Mình cũng là cây nhưng nhìn xem những gì mình có chỉ là một thân hình mọng nước và những cái gai xấu xí.
Rồi cô bé cứ rầu rĩ mãi và ngày càng gầy đi khiến cho bố mẹ xương rồng vô cùng lo lắng.
Thấy thế Mặt Trời liền xuống hỏi:- Này xương rồng nhỏ ! Sao con lại buồn như thế?Cô bé kể chuyện của mình cho Mặt Trời nghe và cầu xin:- Ông ơi cháu hãy giúp cháu có được sắc đẹp như những loài hoa kia,cháu không thích mình xấu xí như thế này.- Nhưng cháu sẽ phải trả giá rất đắt đấy bởi ta biết chúng không hợp với cháu ở nơi sa mạc này đâu.
Nhưng xương rồng cứ một mực cầu xin.Thế là Mặt Trời phải đồng ý.
Một ánh sáng chói lọi loé lên khiến thân hình xương rồng bé lại như hoa cúc,những cái gai biến mất thay vào đó là những chiếc lá to như lá cổ thụ,trên ngọn mọc ra một bông hoa đỏ rực như hoa hồng. Xương rồng nhỏ sung sướng cảm ơn ông Mặt Trời ,vẫy những cành lá mới của mình.
Từ đó cô bé trở thành sinh vật rực rỡ nhất trong sa mạc khiến những cơn gío bay ngang phải dừng lại để ngắm nhìn. Nhưng rồi ngày qua ngày những cánh hoa xinh đẹp bắt đầu héo úa,những chiếc lá vàng vọt đi ,thân cây bé nhỏ rũ xuống. Dưới cái nắng thiêu đốt của sa mạc khiến cô bé thấy khát cháy.Cô bé nhận ra sự sống đang cạn dần .Với những hơi thở cuối cùng cô bé thì thào gọi ông Mặt Trời.
Ông Mặt Trời đỏ gay gắt hiện ra:- Giờ thì cháu đã nhận ra sai lầm của mình chưa nào.Tạo hóa đã ban cho cháu một hình hài giúp cháu có thể sinh tồn và đây là cái giá mà cháu phải trả khi trái lại tạo hóa.
Khi Mặt Trời vừa dứt lời cũng là lúc cô bé trút hơi thở cuối cùng trong nỗi ân hận muộn màng... Thật ra Xương rồng bé nhỏ không hề xấu xí như cô bé nghĩ,thậm chí cô còn có những vẻ đẹp riêng mà không một sinh vật nào có được.
Đó là sức sống bền bỉ nơi hoang mạc nóng bỏng kia.Vẻ đẹp ấy không bộc lộ ra ngoài mà ẩn sâu bên trong cô bé.Vậy còn chúng ta? Cũng thế thôi. Có lẽ bạn không xinh đẹp hay quá thông minh nhưng mọi người có thể yêu quí bạn bởi cách bạn sống và tin hay dù chỉ là một nụ cười của bạn mà thôi. Đừng bao giờ quên mỗi chúng ta là một bản chính chứ không phải một bản sao của ai cả. Hoathuytinh

Đọc để suy ngẫm

Có hai nơi mà không gì không thể xảy ra: trong giấc mơ và trong tình yêu.

- Một người thông minh giống như một dòng sông, càng sâu thì càng ít gây ồn ào.

- Hãy luôn nhớ rằng mỗi người bạn tốt đều đã từng là một người xa lạ.

- Bạn cần phải đứng vững vì ít nhất một điều gì đó, nếu không, bạn sẽ ngã vì bất cứ điều gì.

- Dù bạn không giỏi nhất, nhưng hãy cố gắng cao nhất.

-Trái đất là một con tàu lớn mà không hề có hành khách. Tất cả chúng ta đều là thủy thủ.

- Tình yêu là khi chúng ta nhận ra chính mình ở trong một người khác và tự hào về điều đó.

- Bạn trưởng thành không phải khi biết tự chăm lo cho mình, mà là khi bạn có thể chăm lo cho người khác.

- Một người bạn thật sự sẽ bước vào cuộc sống của bạn khi cả thế giới đã bước ra.

- Tình bạn là một sợi chỉ bằng vàng nối trái tim của cả thế giới.

Hoathuytinh

Có đáng làm hay không?

Sự kinh hoàng tràn ngập trong lòng một người lính thời Đệ Nhất Thế Chiến khi anh nhìn thấy người bạn tri kỷ của mình ngã xuống chiến trận.

Bị mắc kẹt trong một chiến hào và đạn pháo bay liên tục trên đầu nhưng người lính đó đã xin chỉ huy cho phép anh đi ra ngoài "vùng bình địa" giữa những chiến hào để đem người đồng đội bị trúng đạn trở vô.

Vị chỉ huy nói:

- Anh có thể đi nhưng tôi nghĩ công việc đó sẽ không đáng gì đâu. Có lẽ bạn anh đã chết và anh có thể đánh mất đi sự sống của bản thân mình.

Không màng đến lời của vị chỉ huy, người lính vẫn bỏ đi. Thật kỳ diệu, anh ta đã xoay sở để đến được bên người bạn của mình, nhấc anh ta lên vai và đem anh ấy trở về chiến hào của họ. Khi cả hai cùng té nhào xuống dưới hào, vị chỉ huy kiểm tra người lính bị trúng đạn rồi nhìn người bạn của anh một cách thông cảm.

-Tôi đã nói với anh rồi, công việc đó không đáng đâu. - Vị chỉ huy nói - Bạn anh đã chết, còn anh bị thương rất nặng.

Người lính trả lời:

- Mặc dầu vậy công việc đó vẫn rất đáng làm, thưa sếp.

- Anh nói đáng làm có nghĩa là sao? Bạn anh đã chết rồi cơ mà?

-Thưa sếp, công việc đó đáng làm là vì khi tôi đến bên anh ấy, anh ta vẫn còn sống và tôi rất mãn nguyện khi anh ấy nói với tôi rằng "Jim, tôi biết rằng chắc chắn anh sẽ đến với tôi!"

Trong cuộc sống, một việc có đáng làm hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào cách chúng ta nhìn nó. Hãy can đảm và làm những gì mà trái tim ta mách bảo để rồi mai sau trong cuộc sống bạn sẽ không phải ân hận vì mình đã không làm điều đó. Hy vọng rằng mỗi một người trong chúng ta sẽ ở trong vòng tay chân thật của những người bạn như vậy.

Thứ Hai, tháng 9 25, 2006

Lắng nghe để cảm nhận ....

Một người thì thầm: "Cuộc sống ơi, sao không nói gì với tôi?". Và một chú sáo cất tiếng hót. Đó chẳng phải là tiếng nói của cuộc sống sao? Nhưng anh ta không nghe thấy.

Một người thì thầm: "Cuộc sống ơi, hãy nói gì với tôi đi chứ!". Và một tiếng sấm nổ vang trời. Đó chẳng phải là tiếng nói của cuộc sống sao? Nhưng anh ta không nghe thấy.
Một người nhìn quanh và nói: "Cuộc sống ơi, sao tôi không bao giờ nhìn thấy cuộc sống?". Và một vì sao sáng hơn. Đó chẳng phải là ánh sáng của cuộc sống hay sao? Nhưng anh ta không để ý thấy.
Một người kêu lên: "Cuộc sống ơi, tôi muốn có một điều kì diệu!". Và một đứa trẻ được sinh ra đời. Đó chẳng phải là một điều kì diệu sao? Nhưng anh ta không hay biết.
Một người kêu lên trong thất vọng: "Cuộc sống, hãy chạm vào tôi. Hãy cho tôi biết là người vẫn ở đâu đây và có thể bảo vệ tôi". Một giọt nước trên lá cây rơi xuống vai anh ta. Đó chẳng phải là cuộc sống đã nhẹ nhàng chạm vào anh ta đó sao? Nhưng anh ta lau giọt nước và bỏ đi.
Hạnh phúc, nó không được đóng gói gửi cho mọi người. Nó đến từ cuộc sống, từ thiên nhiên, từ những gì tưởng như vô tình. Hạnh phúc sẽ đến với bạn , nhưng nó thường không đến theo cách mà bạn muốn.
Hoathuytinh

Màu sắc của tình bạn

Xưa rất là xưa, khi màu sắc của thế giới đã đựơc phân chia. Tất cả tranh cãi nhau, ai cũng cho mình là màu đẹp nhất, quan trọng nhất, hữu dụng nhất.
Xanh lá cây nói :

"Rõ ràng tớ là quan trọng nhất.Tớ là màu của sự sống,của hi vọng.Tớ được chọn cho cỏ cây,hoa lá.Không có tớ,các loài động vật sẽ chết hết.Nhìn những vùng đồng quê kia kìa,rồi các cậu sẽ thấy tớ quan trọng như thế nào."
Xanh dương cắt ngang :
"Cậu chỉ nghĩ về đất đai thôi,hãy nghĩ về bầu trời và biển cả.
Nước là sự sống và đựơc tạo bởi những đám mây kia.
Bầu trời tạo khoảng cách , hòa bình và sự yên tĩnh.Không có tớ,cậu chẳng là gì cả."
Màu vàng lắc đầu :
"Cả hai cậu đều nghiêm trọng quá.Tớ mang tiếng cừơi,sự hân hoan và ấm áp đến thế giới này.
Mặt trời màu vàng,mặt trăng màu vàng,cả các vì sao cũng màu vàng nốt.
Mỗi khi nhìn một bông hoa hướng dương như là cả thế giới đang cười.
Không có tớ hả,sẽ chẳng có sự vui tươi.
Màu cam la lớn:
"Tớ là màu sắc của sức khỏe và sự mạnh mẽ.
Tớ có thể hiếm nhưng quý giá,tớ tạo ra những thứ cần thiết cho con người.
Tớ mang những sinh tố quan trọng nhất.Thử nghĩ về cà rốt,bí đỏ,cam,xoài,và đu đủ xem.
Tớ không ở ngoài suốt ngày,nhưng khi tớ xuất hiện lúc bình minh hay hoàng hôn,vẻ đẹp của tớ hấp dẫn đến nỗi chẳng ai nghĩ đến các cậu."
Màu đỏ không chịu nổi nữa và hét to:
" Tớ mới là người đứng đầu đây nè. Tớ là máu - máu của sự sống ! Tớ là màu của nguy hiểm và dũng cảm.Tớ sẵn sàng đấu tranh cho mục đích của mình.Tớ mang lửa và máu.Không có tớ,cả thế giới này sẽ trống trải như mặt trăng ấy.
Tớ,màu của tình yêu nồng cháy,của hoa hồng đỏ thắm,của ngọn lửa mãnh liệt."
Màu tím đứng dậy và trịnh trọng nói:
" Tớ là màu của hoàng gia và sức mạnh.
Các vị vua,thủ lĩnh hay các giám mục luôn luôn chọn tớ vì tớ là biểu tượng của quyền lực và sự khôn ngoan.
Người ta không hỏi tớ! Họ chỉ lắng nghe và tuân theo."
Cuối cùng màu chàm lên tiếng,nhỏ nhẹ hơn những màu khác,nhưng với sự cứng rắn hơn trong từng lời nói: "Coi tớ đây.Tớ là màu của sự im lặng.Khó có thể nhận ra tớ,nhưng nếu không có tớ,tất cả các cậu đều trở nên nông cạn.Tớ tượng trưng cho suy nghĩ và phản xạ,lúc tảng sáng hay về chiều và màu nứơc thẳm.
Các cậu cần tớ cho sự cân bằng và tương phản,trong cầu nguyện và sự hòa bình."
Và như vậy mỗi màu sắc quả quyết màu của mình là đẹp nhất.
Họ tranh cãi lớn hơn và lớn hơn.
Đột nhiên,một tiếng sét bất chợt vang lên.
Mưa bắt đầu rơi nặng hạt.
Các màu sắc rung rẩy,xích lại gần nhau để bớt sợ. Giữa lúc sấm sét ầm ĩ,mưa lên tiếng : "Lũ màu sắc các người thật ngu ngốc,đấu đá lẫn nhau để chứng tỏ mình nổi trội hơn những kẻ khác.
Các người không biết rằng mỗi một cá thể đựoc tạo ra bởi một lý do đặc biệt,duy nhất và khác biệt ư? Hãy nắm lấy tay nhau và đến đây." Làm theo lời của mưa,các màu sắc liên kết lại và nắm lấy tay nhau. Mưa tiếp tục: "Bắt đầu từ bây giờ,khi trời mưa,mỗi màu sắc sẽ trải dài dọc bầu trời trong một chiếc vồng lớn để nhắc nhở các ngươi nên chung sống với nhau trong hòa bình.
Cầu vồng là sự hiện diện của hi vọng cho ngày mai." Và như vậy,cứ mỗi khi mưa tạnh,cầu vồng lại xuất hiện để nhắc chúng ta nhớ và cảm ơn đến những người khác.
Theo Net

Tài năng thiên phú

Trẻ sơ sinh mới mấy tháng tuổi đã biết lắng nghe nhạc, líu lo tiếng hát không thành điệu.

Trẻ thơ mới học đi đã biết vung chân múa tay theo nhịp.

Trẻ con mới biết cầm bút đã biết bôi bôi xóa xóa, vẽ ra những thứ không thành hình.

Con người bẩm sinh tựa hồ đã là nhà âm nhạc, nhà vũ đạo và họa sĩ; nhưng tại sao sau khi thành niên, phần lớn không còn ung dung thoải mái hát, múa, vẽ như khi còn nhỏ nữa?

Vì họ đã biết xấu hổ, sợ bản thân không có giọng ca lảnh lót, thân hình uyển chuyển và không có hoa tay.

Vì họ càng ngày càng bận rộn, bận đến nỗi không có thời gian thưởng thức âm nhạc, không có thời gian ca múa, không có thời gian múa bút vẽ tranh.

Cứ như thế năm này sang năm nọ, họ dần quên tài năng thiên phú và cũng đánh mất đi rất nhiều niềm vui.
Hoathuytinh

Trẻ học gì từ cuộc sống quanh mình?


Nếu trẻ lớn lên trong sự chỉ trích
Chúng sẽ học cách phê phán những người xung quanh.
Nếu trẻ lớn lên trong sự thù hằn
Chúng sẽ học cách đánh nhau để tranh giành quyền lợi.

Nếu trẻ lớn lên trong sự nhạo báng
Chúng sẽ trở nên những người nhút nhát, hay xấu hổ, e dè.
Nếu trẻ lớn lên trong sự khoan dung
Chúng sẽ luyện cho mình bản tính kiên trì và nỗ lực.

Nếu trẻ lớn lên trong sự khuyến khích, động viên
Chúng sẽ vươn xa hơn khi tự tin vào sức mạnh bản thân.
Nếu trẻ lớn lên trong sự khen ngợi đúng mức
Chúng sẽ biết đánh giá cao việc người khác thực hiện cho mình.

Nếu trẻ lớn lên trong sự công bằng
Chúng sẽ vững tin vào công lý.
Nếu trẻ được chấp thuận sống theo ý của mình
Chúng sẽ định hình những tính cách riêng không lẫn lộn.
Nếu trẻ được biết thế nào là chấp nhận, thế nào là tình bạn tâm giao
Chúng sẽ biết cách tìm ra tình yêu trên thế gian này.