Thứ Bảy, tháng 8 26, 2006

Cuộc sống

- Bạn chỉ có thể tiến xa nếu bạn cố gắng.

- Hành động có giá trị hơn lời nói.

- Cuộc đời thật là ngắn ngủi. Nếu bạn không có một lúc nào đó dừng chân lại và nhìn quanh thì bạn sẽ bỏ lỡ nó.

- Đừng nhăn mặt với cuộc đời. Làm sao bạn biết được rằng sẽ có ai đó cảm thấy quý mến bạn khi thấy bạn cười?

- Có ai đó làm thế giới này trở nên đặc biệt chỉ bằng cách sống trong nó. - Mọi chuyện đều tốt đẹp khi kết thúc. Nếu mọi chuyện vẫn chưa trở nên tốt đẹp thì đó vẫn chưa phải là kết thúc.
(Theo NLĐ)

Giá trị của thử thách

Một con tằm phải trải qua bao đau đớn để tự chui ra khỏi cái kén và trở thành con bướm biết bay.

Một hạt giống nằm sâu trong lòng đất nảy mầm phải tự vươn thẳng lên xuyên qua tầng đất dày để thành cây cứng cáp.

Con tằm nào được người ta cắt vỏ kén cho chui ra thì mãi mãi chỉ bò quẩn quanh cái kén mà ko bao giờ thành loài bướm biết bay.

Hạt giống nằm trên mặt đất dễ dàng nảy mầm nhưng sẽ bị bật gốc khi gặp cơn bão tố.

Con người không thể chọn cho mình nơi sinh ra nhưng có thể tự chọn cho mình một cách sống. Rèn luyện cho mình khả năng chịu đựng, và bản lĩnh ý chí qua thử thách, khó khăn và cả thất bại. Thất bại có thể là điều tuyệt vọng với người này nhưng cũng có thể là may mắn với người khác - tùy vào cách chúng ta đón nhận bằng cách dũng cảm vượt qua hay tự than thân trách phận mà gục ngã.
( Theo Hoathuytinh)

Nghệ thuật xin lỗi


Bạn có lỡ lời hay làm gì ảnh hưởng đến danh dự, tổn hại đến tình cảm của người thân thì hãy nén lại sự kiêu hãnh mà thật lòng xin lỗi. Chần chừ để thời gian trôi qua, lỗi lầm ấy sẽ nhân đôi và sự giận dỗi oán hận của "đối phương" sẽ tăng theo dần. Lúc đó mọi quan hệ cũng như tình cảm của hai người sẽ bị đe dọa. Chính vì vậy bạn hãy...

* Xin lỗi càng sớm càng tốt
Nếu bạn đã biết hay làm điều gì sai, đừng để quá lâu rồi mới nói lời xin lỗi. Bạn không nên chần chừ hãy đợi đến lúc thích hợp mới xin lỗi mà phải nói ngay. Khi xin lỗi bạn không cần kiểu cách hay trau chuốt lời nói mà chỉ cần sự chân thành.

* Mặt đối mặt
Tùy theo từng hoàn cảnh nhưng nếu có thể, bạn nên xin lỗi mặt đối mặt là hay nhất. Nếu không bạn có thể dùng nhiều phương cách khác nhau như gọi điện thoại, viết mail, gởi hoa… Bằng cách này người bị tổn thương sẽ cảm thấy đỡ hơn rất nhiều do sự chân thành của bạn và do sự trung thực của bạn.

* Chân thành lắng nghe
Bạn đã làm điều lỗi với "đối phương", nay bạn chịu nhận lỗi và lắng nghe sự giận dữ một cách chân thành. Hãy để "đối phương" nói ra hết suy nghĩ, bực bội oán giận và rồi mọi thứ sẽ sớm được giải quyết. Bạn không nên mất kiên nhẫn khi nghe hay tỏ thái độ nóng lòng.

* Cử chỉ đẹp tiếp theo sau
Nếu bạn nghĩ rằng việc gởi thiệp, hoa hay kẹo tiếp sau đó có thể giúp "đối phương" vui hơn… thì bạn cứ tiếp tục làm. Việc này có ý nghĩa hơn nếu bạn trực tiếp mang hoa, quà tặng đến cho họ.

* Không vội vàng
Thật là khó để bắt "đối phương" chịu tha lỗi cho bạn ngay được vì nó còn tùy thuộc vào việc họ cảm thấy bị lỗi ít hay nhiều. Nó đòi hỏi phải có thời gian cho họ tha lỗi và quên đi. Bạn không nên tạo áp lực cho họ khi họ chưa thật sự sẵn sàng. Trong những khoảng thời gian này điều cần thiết ở bạn chính là sự chân thành. Bạn đã làm một điều sai vậy hãy chờ thời gian để chúng phai nhạt dần.
(Theo Thanhnien Online)

Trong cuộc sống của chúng ta chắc chắn không ai không một lần mắc phải những lỗi lầm, nhưng quan trọng là chúng ta biết nhận ra lỗi lầm của mình các bạn nhé!

Thứ Năm, tháng 8 24, 2006

Bạn có bao nhiêu người bạn?

Một cụ già quay qua tôi và hỏi: “Cô có bao nhiêu người bạn?”. “Sao cụ lại hỏi vậy, tôi có 10 hay 20 người bạn, nhưng tôi chỉ nhớ tên được vài người thôi”.

Cụ mỉm cười như thấu hiểu rồi buồn bã gật đầu:

- Cô phải thật may mắn mới có nhiều người bạn như thế. Nhưng hãy nghĩ về điều cô đang nói. Có quá nhiều người cô không biết tên đấy! Bạn không phải chỉ là người để cô nói: xin chào!

Bạn là người có bờ vai mềm mại để cô dựa vào mà khóc.

Là một cái giếng để đổ xuống đấy tất cả những rủi ro của cô và nâng giá trị của cô lên cao.

Bạn là một bàn tay để kéo cô lên từ bóng đêm và tuyệt vọng khi tất cả những người mà cô gọi là “bạn” đã đẩy cô vào đó.

Một người bạn thật sự là một đồng minh không thể bị lay động hay bị mua chuộc. Là một giọng nói để giữ cho tên của cô còn sống mãi khi những người khác đã lãng quên.

Nhưng cái cần thiết nhất của một người bạn là một trái tim, là một bức tường mạnh mẽ và sừng sững. Để từ trái tim của những người bạn đó ta sẽ có tình yêu tuyệt vời nhất.

Vậy hãy nghĩ về những gì tôi nói, từng lời nói đều thật lòng cả.

Và hãy trả lời lại cho tôi một lần nữa đi, cô bé, cô có bao nhiêu người bạn nào?

Tôi mỉm cười với ông và trả lời: “Ít nhất cháu có một người bạn, cụ ạ”.

Cảm ơn vì đã trở thành người bạn của tôi!

Nghiêng, nhưng không gãy đổ

Một trong những kỉ niệm thơ ấu yêu thích nhất của tôi là đi dạo dọc bờ sông và ngồi thư thả bên bờ. Nơi ấy tôi có thể tận hưởng cảm giác thanh bình yên tĩnh, ngắm nhìn dòng nước đổ ra thác, lắng nghe âm thanh chiêm chíếp của những chú chim và tiếng reo xào xạc của lá.

Tôi cũng có thể ngắm nhìn những thân tre uốn mình theo chiều gió rồi lại thật nhẹ nhàng bật thẳng dậy khi cơn gió qua đi.

Khi nghĩ về khả năng có thể bật dậy trở lại vị trí cũ của những cây tre, từ kiên cường lại xuất hiện trong đầu tôi. Nếu đối chiếu với con người thì từ này có nghĩa lả khả năng dễ dàng lấy lại cân bằng sau một cú sốc, một nỗi đau hay trong bất kỳ hoàn cảnh nào vượt xa khỏi giới hạn tình cảm của con người.

Có bao giờ bạn cảm thấy mình sắp sửa vỡ vụn? Có bao giờ bạn cảm thấy bạn đang ở tình thế nguy kịch? Thật may mắn nếu bạn có thể vượt qua được những kinh nghiệm đó để tiếp tục sống mà kể về nó.

Có lẽ trong bạn lúc ấy sẽ có sự pha trộn của nhiều cảm giác. Cảm thấy tình cảm đang cạn kiệt, trí óc mệt nhoài và hầu như lúc nào bạn cũng phải chịu đựng những triệu chứng khó chịu đó.

Cuộc sống là sự trộn lẫn những giây phút vui vẻ và đau buồn, những khoảnh khắc hạnh phúc và bất hạnh. Nếu bạn phải trải qua giây phút đau buồn hay khoảnh khắc bất hạnh đó, nghĩa là bạn đang ở trong hoàn cảnh ngặt nghèo, bạn có thể nghiêng ngả, nhưng không thể đổ gục được. Hãy cố gắng hết sức, đừng để cho hoàn cảnh đánh gục mình.

Niềm hy vọng sẽ đưa bạn vượt qua những thử thách. Với niềm hy vọng vào một ngày mai tốt đẹp hơn hay một hoàn cảnh tươi sáng hơn, sự việc sẽ không mang vẻ tồi tệ như bạn tưởng đâu. Thử thách đau buồn sẽ dễ dàng vượt qua hơn nếu ta biết kết quả cuối củng là điều mà ta xứng đáng nhận được thế.

Nếu sự việc trở nên khó khăn và bạn đang ở trong hoàn cảnh nguy kịch, hãy tỏ ra kiên cường. Hãy như những thân tre, nghiêng mình nhưng không hề gãy đổ!

Những điều mẹ dạy


Ngay từ bé tôi đã được mẹ dạy rất nhiều điều, những bài học từ trong cuộc sống hằng ngày đến nay vẫn có giá trị vô song:

Khi tôi bị ngã, mẹ bảo: “Hãy tự đứng lên và nhìn thật kỹ nơi mình vừa ngã xuống để nhắc nhở mình đừng ngã như thế nữa”.

Khi tôi có lỗi, mẹ bảo: “Con hãy nhìn thẳng vào mắt mẹ và nói lời xin lỗi để thấy được con đã làm mẹ phiền muộn biết bao”.

Khi tôi học bài: “Con hãy nhìn vào quyển vở của mình và mỉm cười như với một người bạn. Sự thân thiện ấy sẽ làm con yêu thích học tập hơn”.

Khi tôi ăn cơm: “Con đừng ăn mãi một món ưng ý nhé. Hãy nghĩ xem còn rất nhiều người trong bàn ăn cũng thích món ấy”.

Khi tôi khóc: “Con hãy nhìn những người xung quanh mình xem, đừng làm cho mọi người cảm thấy khó xử vì nỗi buồn của con, họ đang vui vẻ thế kia mà”.

Khi tôi cắt cỏ: “Nếu con có cắt nhằm ngón chân của mình, đừng vội chạy ngay lại mẹ mà hãy tìm cách cầm máu vì không phải lúc nào mẹ cũng ở bên con”.

Khi tôi ôm hôn mẹ mỗi sáng: “Con hãy đi và nhớ đến mẹ, mẹ tuy không ở bên con nhưng lúc nào cũng cầu nguyện cho con bởi vì mẹ yêu con”.

Cám ơn

Cám ơn các bạn, những người chế nhạo tôi.
Không có các bạn tôi sẽ không biết giá trị của nước mắt.


Cám ơn các bạn, những người không hề yêu mến tôi.
Không có các bạn tôi hẳn sẽ không quý trọng tấm chân tình.


Và cám ơn các bạn, những người bỏ rơi tôi.
Vì nếu không, tôi sẽ chẳng thể tự nghiền ngẫm, khám phá hết bản thân mình.


Nhưng các bạn, những người nghĩ rằng tôi chỉ “bỏ đi”.
Tôi muốn được cám ơn nhiều nhất.
Bởi những suy nghĩ ấy sẽ khiến tôi phải cố gắng hơn.


Food for thought

Thứ Tư, tháng 8 23, 2006

Học cách nói: 'Tôi rất tiếc!'


Khi bạn bắt đầu một câu chuyện có thể gây tổn thương người khác, hãy nói: "Tôi rất tiếc!" hay "Tôi xin lỗi!". Câu nói này không quá khách sáo như chúng ta thường nghĩ. Trái lại, nó đóng vai trò quan trọng trong câu chuyện, thể hiện cảm xúc của bạn với vấn đề của người đối diện. Vận dụng đúng lúc, đúng nơi, bạn sẽ dễ tạo thiện cảm với mọi người.

- "Rất tiếc, tôi xin lỗi" không hẳn là một lời nhận lỗi khi bạn gây ra sai lầm nào đó. Chúng ta cũng có thể nói câu ấy khi muốn từ chối một hành động hay một lời giải thích với người đối diện. Đó là một cách kết thúc vấn đề khá nhẹ nhàng, lịch sự mà không làm phật lòng người khác.

- Đừng nói "Tôi rất tiếc!" nếu bạn không thật lòng cảm thấy thông cảm hay có lỗi với người khác. Lạm dụng những câu nói xã giao lịch sự thế này sẽ khiến bạn trở nên khách sáo và thiếu chân thật trong mắt mọi người.

Thứ Ba, tháng 8 22, 2006

4 điều bí mật của cuộc sống

Đứa bé trai 8 tuổi bước đến gần một ông già có vẻ ngoài rất thông thái rồi ngước nhìn ông nói:
- Cháu biết ông là một người rất sáng suốt, uyên thâm. Ông hãy cho cháu biết về bí ẩn của cuộc sống.
Ông già nhìn đứa bé đáp:
- Suốt đời mình ông đã suy ngẫm rất nhiều về điều này và có thể nói gọn chỉ trong bốn chữ.
Đầu tiên là suy nghĩ. Hãy nghĩ về những giá trị mà con sống vì chúng.


Thứ hai là tự tin. Hãy tin tưởng bản thân bằng cách dựa vào những giá trị con nghĩ rằng vì chúng mà con sẽ sống.

Thứ ba là mơ ước. Mơ ước những gì có thể thành hiện thực dựa vào sự tự tin và những giá trị mà ta sẽ theo đuổi trong cuộc sống.

Và cuối cùng là dám làm. Hãy dám thực hiện để biến ước mơ thành sự thật bằng chính niềm tin và giá trị của chúng ta.
Và ông già đó chính là họa sĩ Walter E.Disney.
Theo TTOL

Thứ Hai, tháng 8 21, 2006

Một ngày bạn dành bao nhiêu thời gian cho mẹ?


Khi đặt câu hỏi này cho vài người bạn, tôi nhận được khá nhiều câu trả lời giống nhau: sự im lặng suy nghĩ rồi nhẩm tính, rồi ngập ngừng nói "vài giờ gì đấy"...
1. Lan K. làm PR cho một công ty tư nhân. Công việc bù đầu bù cổ, đến hơn 5g chiều cô vẫn chưa thấy mình hết việc trong một ngày. Nhưng K. vẫn phải gác lại đó, vì năm buổi tối hàng tuần, cô dành thời gian đi học bằng hai. Riêng hai buổi tối còn lại, K. cố gắng xếp mọi việc lại hết để dành tán gẫu với bạn bè và đi chơi với người yêu. "Đó cũng là cách giúp mình thư giãn và tránh stress, chứ nếu không tôi điên mất!", K. cười bảo.
Ra khỏi nhà từ 7g, đến tận 10g đêm mới về nhà, K. hầu như không còn thời gian cho gia đình. Những buổi cơm gia đình hiếm hoi rơi vào ngày cuối tuần, nếu cuối tuần đó có hẹn đi chơi với bạn thì K. cũng không còn dịp nào để ăn món canh, món kho mẹ nấu... Những dịp tâm sự với mẹ cũng trở nên "xa xỉ" vì 30phút sau khi về nhà mỗi tối, K. đều đi ngủ vì theo K. thì "ngủ sớm sẽ giúp tinh thần sảng khoái, khỏe mạnh và đẹp da". K. cũng không biết, mẹ mình hằng đêm trằn trọc đến 2g sáng vì chứng khó ngủ ở người lớn tuổi...
2. Nhận được tin mẹ bỗng dưng không đi được trong lúc đang đi chợ, từ chỗ làm, Hạnh tức tốc chạy đến. Căn bệnh thấp khớp nhiều năm làm sức khỏe của người mẹ chưa qua tuổi 50 yếu đi nhiều lắm. Hạnh nhiều lần không cho mẹ đi chợ, nhưng mẹ vẫn nằng nặc muốn đi. Rồi Hạnh mua chiếc batoong về cho mẹ đi, nhưng mẹ cũng để vào một góc.
Khi đưa được mẹ về nhà, Hạnh vừa thương, vừa lo, vừa trách: "Sao mẹ không nghe lời con? Con đã không cho mẹ đi chợ rồi, con cũng đã mua gậy cho mẹ đi mà sao mẹ cứ ngại mà không chịu tập đi...". Giọt nước mắt lăn dài trên gò má, mẹ Hạnh chỉ bảo: "Mẹ không muốn làm người bệnh vô dụng, mẹ muốn làm được gì để giúp cho các con...".
Hạnh bỗng giật mình "mình cặm cụi một ngày hơn 12g đồng hồ ở công ty, để cố gắng kiếm nhiều tiền hơn nữa, lo cho mẹ được nhiều điều mà tuổi trẻ cơ cực của mẹ không có, nhưng thời gian bên mẹ, đấm bóp tay chân cho mẹ, trò chuyện với mẹ... gần như là quá ít ỏi". Mẹ ở nhà lủi thủi một mình, một tuần chỉ hai buổi có dịp đi chợ để nói chuyện nhiều hơn với mấy bà hàng chợ... Hạnh cũng quên mất, mình đã không an ủi mẹ khi mẹ phải đối diện với căn bệnh đau đớn ấy và giúp mẹ chuẩn bị tâm lý đối diện với nó.
Có lần hỏi một người bạn thường than thở mẹ mình khó tính, không cho phép cô đi chơi nhiều ngày với bạn bè, rằng "bạn dành bao nhiêu thời gian một ngày để trò chuyện với mẹ", cô gái ấy mới... giật mình "hình như là rất ít"...

.......Một ngày, bạn dành bao nhiêu thời gian cho mẹ, sau khi tự trả lời, bạn sẽ hiểu được nhiều điều mà có thể trước giờ bạn không nghĩ đến......