Cần có một tấm lòng…
Ngày 03/08 vừa qua Trung tâm IDO đã tổ chức cho các bạn đi thăm trẻ khiếm thính, khuyết tật ở chùa Kỳ Quang thuộc quận Gò Vấp – Thành Phố Hồ Chí Minh. Một cảm giác trầm lắng, sợ hãi khi các bạn nhỏ của chúng tôi lần đầu tiên tận mắt chứng kiến các em nhỏ mắc chứng bệnh Down, bại não ở đây – hãy khoan buộc tội các bạn ấy vô tâm bởi đây là lần đầu tiên các bạn chứng kiến những khiếm khuyết của cuộc đời. Nhưng rồi, bàn tay đã nắm lấy bàn tay, những gói quà, những đồ chơi được trao tận tay các em nhỏ, các bạn nhỏ của IDO đã trở nên than thiết với các em hơn, các bạn ấy đã biểu diễn nhưng tiết mục thật hay, thật sống động để thay lời cảm thông, chia sẽ đến các bạn nhỏ bất hạnh. Chúng tôi còn bắt gặp đâu đó những tiếng nấc, những giọt nước mắt của các bạn IDO khi nhìn những ánh mắt trong veo, vô hồn của các bạn nhỏ bại não. Tôi chợt nhớ đến một câu hát rất hay của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn “Trong cuộc sống cần có một tấm lòng để làm gì em biết không em? Để gió cuốn đi…”. “Mong sao trong cuộc sống đừng có những mảnh đời bất hạnh, những số phận đáng thương, những căn bệnh hiểm nghèo sẽ không tồn tại trên thế gian này…”- đó có lẽ là những ước nguyện của các bạn nhỏ sau chuyến đi này. Còn tôi, tôi mong sao trong cuộc sống mỗi người cần có một tấm lòng…
Các bạn có nghĩ như tôi không?